Sân Chơi 9X - Connect All-4Rum
Chào mừng bạn đến với forum Sân Chơi 9x!
Hãy Đăng ký hoặc Đăng nhập để trở thành thành viên của chúng tôi !

Sân Chơi 9X - Connect All-4Rum

Music - Film - Pic - Entertaiment ---- Welcome-----
 
Trang ChínhTrang Chính  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

Share | 
  Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Bài gửiTiêu đề: Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2)Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) EmptySat Jun 11, 2011 11:33 am
Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_01Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_02Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_03
Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_04khanhloc1210Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_06
Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_07Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_08Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2) Thtx_09
khanhloc1210
(¸.•'´¤Admin¤`'•.¸)

(¸.•'´¤Admin¤`'•.¸)

https://teendanang.forumvi.com
Thông tin thành viên :
Click !Posts : 199
Points : 1085
Thanked : 10
Join date : 05/06/2011
Age : 31
Đến từ : ĐHBK Đà Nẵng

Chủ đề : Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2)
--------------------------------------------------


Chap 6


-Thiên, bà có sao ko?- Duyên lây mạnh người toi nước mắt vẫn chảy ra



-Tôi, đây là tôi hả?- tôi nói nhìn mình trước gương, tôi giật mình



-Duyên, tôi thật sư muốn rất muốn quay trở về 5 năm trước, tôi nhớ chính
mình, nhớ nụ cười mà tôi đã trao cho mọi người-tôi nói với Duyên nước
mắt lại rơi , tôi lại khóc



-Thì bà hảy quay về đi, tôi sẽ đợi bà, tôi đã muốn nghe cuâ này từ bà
lâu lắm rồi -Duyên nói nước mắt lại rơi và Duyên ôm thật chặt tôi



-Tôi sẽ làm được ko, tôi thật sự sợ, tôi sợ - tôi bật khóc khóc thật lớn
để lấn áp nỗi đau trong lòng tôi, nó cứ nhói nhói lên thành từng nhịp.



-Có tôi ở cạnh bà bà sợ gì nữa, tôi sẽ bảo vệ bà tôi............... tôi
thề sẽ ko cho bất kì ai làm cho bà đau thêm một lần nữa, tôi thề -Duyên
nói một chách chắc chắn



-Cám ơn , thật sư...................-tôi khóc nhìn Duyên tôi sẽ cố gắng thay đổi mình vì Duyên



Hai chúng tôi ôm nhau mà khóc.Tôi ở nhà Duyên ăn cơm nghỉ lưng một lát
thì tới giờ day.Đành ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh để thằng nhox đó
**** nữa thì khổ



Vào đến nhà, vẫn vậy hắn vẫn ngồi đó , tya cầm cuốn sách đọc, gương mặt thì lạnh như băng



-Chào em !!!!!- tôi nói



-Lần này đến sớm hơn được chút - hắn nói mắt vẫn ko rời khỏi cuốn sách



-Chị đến đúng giờ mà - tôi nói cố tạo sự chú ý để hắn bỏ cuốn sách xuống và tôi đã thành công



Hắn ngước lên nhìn tôi, tôi mỉm cười rồi bỗng hắn quay mặt đi thật nhanh ko nói tiếng nào



-Sao thế chị đã chảy đầu theo đúng ý em rồi mà vẫn chưa được sao?-tôi hỏi vẻ tò mò



-Ko vậy được rồi -hắn nhìn tôi rồi quay liền đi chỗ khác tránh ánh mắt của tôi



-Ừ chúng ta bắt đầu học nào - Vừa nói tôi vừa lật cuốn sách giáo khoa ra



- Chị đó-hắn hỏi lần này là nhìn thẳng vào mắt tôi



-Sao cơ?.tôi trả lời với vẻ đầy thích thú



-Có chuyện gì sao?-hắn nói vẫn cứ nhìn vào tôi



-Chuyện gì nào?-tôi hỏi nhưng hắn ko trả lời



-Ko có gì - hắn lại chúi mắt vào cuốn sách ko nói gì nữa



Thế là im lặng hắn im và tôi cũng im, suốt buổi chúng tôi chỉ nói với
nhau vài lời nhưng chỉ khi hắn ko hỉu thui , mà nhox này thuộc dạng
thông minh tôi chỉ nói sơ là hiểu ko cần giải thích nhiều.Cứ thế chúng
tôi im lặng cho đến hết buổi



- Thui hôm nay ta nghĩ tại đây- tôi đứng dậy gon sách vở rồi đi ra ngoài cửa



-Tạm biệt em!!!!!!!- tôi nói nhìn hắn rồi bỏ đi



-Khoan đã - hắn nói



-Sao thế?



-Đừng có khóc nữa dù chuyện có buồn thế nào, khóc nhìu ko tốt đâu



Nói xong hắn quay đi, mắt lại nhìn vào cuốn truyện chẳng nói gì , im
lặng.............Tôi đứng cứ cả người chẳng biết biết nói gì nữa, đầu
tôi quay cuồn



-Chị về đi trễ rồi đó -hắn nói làm tôi nhớ là mình phải về nhà



Nghe xong tôi bỏ đi thật nhanh, đẩy xe ra khỏi nhà mà tôi ko khỏi ngạc
nhiên.Hắn,hắn đang nghỉ gì vậy, tôi ko hiểu cả con người hắn , tính tình
và cả thái độ đều hoàn toàn khác nhau.Tại sao lại khó hỉu vậy rõ ràng
là hắn lạnh lùng ,hắn ko ưa gì tôi mà tại sao?................tại sao?
hắn lại quan tâm tới tôi thế ,tại sao hắn biết tôi đã khóc.Tôi đi đầu
nghĩ lung tung, mệt ,mệt thật rồi



-A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............!!!!!!!!!!!R� ��?? ��m xe tôi đổ nhào



Tôi la lên ,trời ơi sao vậy trời tôi đụng phải con *** chay ngang qua
,hix đau quá ko biết chú *** đó có sao ko.Ôi! cái chân của tôi nó chảy
máu rồi , đau quá !!!!!!!!!!nhưng thui dù sao thì con *** vẫn ko sao thế
là may rồi.Tôi bế chú ***, lê cái chân đầy máu vào lề rồi để nó ở đó



- Này, sao này ko được chạy ra đường nghe chưa, nguy hiểm lắm - tôi nói
với chú chò rồi ra dưng chiếc xe mình lên nhưng chân tôi ko đi nỗi nữa
và tôi lại té



Bỗng một bàn tay đỡ tôi đứng dạy, tôi nhìn lại thì



-Em...... làm gì ở đây vậy - tôi nhìn hắn nhưng hắn chả nói gì cứ thế bể tôi lên một cách nhẹ nhàng



-Em......bỏ chị ra chị tự đi được-tôi nói cố vùng vẫy ra khỏi tay hắn nhưng ko được



Hắn bế tôi lên xe ,bỏ tôi ở đó rồi chạy lại chổ tôi té , đẩy chiếc xe
đạp của tôi rồi bỏ vào cốp xe một cách nhanh lẹ.Xong hắn mở cửa ngồi
ngay vào chỗ người lái



-Em cất xe chị chi vậy? để ngoài chị còn về nữa -tôi nói giọng rất bực mình



-Với cái chân đó chị có thể đạp về nhà sao?-hắn hỏi ngược lại giọng như
quát,im lặng rồi hắn lại nói với giọng nhẹ nhàng- chị ngồi yên đó em sẽ
chở chị về



-Cái gi??????????? em chưa có bằng lái chưa đủ tuổi làm sao em có thể thui để chị..............-tôi nói vẻ



ngạc nhiên nhưng càng ngạc nhiên hơn bởi sự điềm tỉnh của hắn



-Chị sợ..............vậy thì để em gọi ông quản gia đến -vừa nói hắn rùt
chiếc điên thoại di đông ra khỏi túi và gọi ngay cho ông quả gia



-Ông đến đây liền đi tôi cần ông giúp -hắn nói làm tôi ngạc nhiên ko
phải vì hắn gọi ông quản gia mà vì hắn xưng "em" với tôi từ trước giờ
hắn có nói vậy đâu



-Chú đừng đến con tự về được rồi -tôi nói lớn cố để cho ông quản gia nghe thấy nhưng lực bất tòng tâm



-Chị có thể tự về,chị lớn rồi biết tự lo cho bản thân mình em đừng làm
phiền ông ấy -tôi nhìn hắn và nói cố nói thật nhẹ nhàng vì tôi biết thế
nào cũng bị **** lại



-CHị biết lo cho bản thân mình mà giờ em phải ở đây sao?chị biết lo mà
người gầy trơ xương, gương mặt thì như ngươi mất hồn ,quần áo tóc tai ,
chị có biết là nhìn chị giống một con ma ko hồn lắm ko hả -hắn đang rất
tức giận hắn làm tôi sợ



-Kệ chị , chị sống sao thì kệ em đâu cần quan tâm- tôi nói giọng rít lên



-Ừ ! đúng em đâu cần quan tâm nhưng tấm trí em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới
chị em muốn nhưng cũng ko ngăn mình lại được -hắn nói lớn lúc này trong
hắn thật đáng sợ



-Tại sao chứ!! em ghét chị lắm mà tại sao em lại phải quan tâm tới đứa
con gái xấu xí nhìn giống ma nhứ chị , tại sao?-tôi nói nước mắt chảy ra
hắn.......... tại sao tôi lại khóc , tôi ko biết,tôi sợ tôi sợ ,chân
tôi giờ đau buốt đầu tôi hoản loạn,tôi ghét hắn



-Chị đừng khóc, em đã bảo chỉ đừng khóc mà -Hắn lái rồi đặt thật nhẹ bàn
tay hắn trên gương mặt của tôi, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang
chảy



-Em ko biết đã có chuyện gì xảy ra , nhưng em xin chị đừng nghĩ tới nó nữa, hãy quan tâm tới mình đi-hắn nói giọng run run



-Chị............. chị thật sự..................chị -tôi nói nghen ngào
giờ tôi chẳng biết nói gì hơn , lòng tôi thắt chặt ko hỉu tại sao, tôi
đang tự trách mình, trách chính bản thân mình vì đã vui khi biết hắn
quan tâm tôi



-Chị................-hắn chưa kịp nói thì.................



Tay hắn luồn vào mái tóc tôi nhẹ nhàng, hắn nhìn tôi ánh mắt thiết tha
nhưng trong đó vẫn có cái gì đó khiến tôi khó hỉu rồi môi hắn chạm môi
tôi.Cứng đờ người tôi ko biết làm gì ,tay tôi ko cử đông được tôi ko thể
đẩ hắn ra



-Em................ quá đáng lắm -tôi nói tức giân



-Em.............sao em dám - tôi còn chưa hôn Trí Duy lần nào cơ mà sao lần này tôi lại hôn một thằng nhox chứ



Tôi nhìn hắn , rồi im lặng



Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong sự im lặng cho đến khi ông quản gia đến
và chở "chúng tôi " về nhà tôi.Hắn ko nói gì và tôi cũng vậy ,bàn tay
hắn cứ nắm chặt bàn tay tôi cho đến khi về đến nhà



-Mai em sẽ đến rước chị -hắn nói thấy tôi định trả lời là hắn nhảy vào họng tôi liền



-em ko đổi ý đâu chị vào nhà đi-nói rồi xe chạy tôi nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó đi khuất



Tôi đứng đó suy nghĩ, đầu tôi giờ quá nhiều thứ chắc tọi phát điên lên mất



"Đối với tôi 5 năm là khoảng thời gian quá dài để tôi quên một người mà
tôi dành trọn tình yêu của mình.Nhưng hai ngày là quá ngắn để tôi có thể
hôn một thằng nhox "



Tôi vô nhà, đầu óc rối bời, chẳng nghĩ gì được và cũng chẳng làm gì được



-Con sao thế?- mẹ tôi hỏi gương mặt đầy lo lắng



-Con bị té xe nhưng ko sao đâu mẹ - tôi trả lời rồi bỏ vào phòng chẳng buồn nói với mẹ thêm lời nào



"Trời ơi!!!!!! vậy là sao?".Vừa nghĩ vừa lôi hộp y tế ra, coi vết thương sao rồi



-Thiệt kinh khủng - tôi nói lớn" hix! giờ mới thấy đau" đúng là bất cẩn thiệt



Tắm rửa, thay đồ, tôi ăn đại chén cơm rồi leo lên giường nằm đó...... suy nghĩ...........



-Con làm sao thế? có chuyện gì vậy? kể mẹ nghe đi - bước vào phòng mẹ hỏi tôi một cách nhẹ nhàng



-Ko có chuyện gì đâu mẹ, tại con mệt quá thôi!!!!!!- tôi trả lời



-Nhưng............-mẹ nói vẻ ngập ngừng biết là tôi ko trả lời nên mẹ ko hỏi nữa



-Mẹ ra ngoài đi, con phải đọc cho xong cuốn sách y này, mai con phải trả
thư viện rồi-vừa nói tôi vừa đẩy mẹ ra khỏi cửa thật nhanh rồi đóng
chặt cửa lại



Ném cuốn sách qua một bên vì tôi biết tôi ko còn tâm trí nào đâu nữa mà
đọc.Tôi lại kệ sách lấy cuốn album hình được để ở kệ cao nhất ra coi. Cố
leo lên rồi.........."ôi chân của tôi, cái chân thật quá đáng giờ mi
cũng ko muốn ta xem hình ư" tôi nghĩ thầm rồi cũng cố leo lên lấy cho
bằng được



Tôi ngả người ra giường, tôi mở ngay tấm hình của tôi, Trí Duy và
Duyên............chúng tôi chụp chung và chúng tôi đều rất vui vẻ



Tại sao chứ? tôi làm vậy có đúng ko Duy, tôi biết tôi phải quên Duy
nhưng tôi cũng ko nên nghĩ quá nhiều về một người khác đúng không?????
đặc biệt là một thằng nhox nữa chứ,tôi với nhox ấy chỉ có quan hệ thầy
trò thui, quan hệ thầy trò chỉ vậy thôi. Tôi xin lỗi, Duy tha thứ cho
tôi vì tôi đã..............



Tôi lại nhìn vào tấm hình, Duy cười và Duyên cũng cười.Họ những người
tôi yêu thương đang mỉm cười với tôi nhưng chính tôi đã làm mất nụ cười
trên gương mặt họ, tôi đã có quá nhiều sai lầm rồi.Nếu một lần nữa tôi
lại lựa chọn sai lầm thì tôi có thể tha thứ cho mình được ko?????????



Từ nhỏ đến giờ tôi nhận quá nhiều sự quan tâm của mọi người, đối với họ
tôi là người quan trọng và lần đầu tiên tôi gặp hắn, người duy nhất lạnh
lùng và ko bao giờ có nụ cười đúng nghĩa. Hắn, gương mặt hắn làm tôi
phải suy nghĩ.Có lẽ tôi muốn hắn quan tâm tôi, tôi muốn nhìn thấy nụ
cười trên gương mặt hắn bởi tôi ko muốn thấy hắn buồn, tôi ko biết nhưng
tôi đã tự hứa sẽ ko bao giờ làm hắn tổn thương ko bao giờ làm hắn đau,
và đây là điều tôi phải làm...............Vừa nghĩ tôi vừa chìm trong
giấc ngủ, hôm nay mệt mỏi quá rồi...........



................



Tôi đang ăn sáng thì mẹ hỏi



-Xe con đâu rồi Thiên



-Á, con quên mất - tôi vụt miệng chiếc xe vẫn nằm trong cốp xe của hắn,
tôi vội bịa chuyện- con đem ra tiệm sửa rồi, lát con ra đó lấy



-Ừ !!!-mẹ nói rồi nghĩ ngợi- chân con thế sao đi được hả?- mẹ nói nhìn cái chân của tôi rồi lắt đầu



-Con sẽ đi xe buýt, mẹ đừng lo- tôi nói đại



-Được ko đó- mẹ hỏi vẻ vẫn nghi ngờ



-Được mà, mẹ đi làm đi trễ giờ rồi, con có đủ thông minh để xoay sở- tôi nói rồi nhìn mẹ cười



-Ừ!!!!!!! mẹ đi làm nhớ cẩn thận nha- mẹ nói rồi ra ngoài đẩy xe chay đi luôn



Ko biết mình nói sao với hắn nữa đây, vừa ăn tôi lại vừa suy nghĩ.Chưa
nghĩ ra được gì thì hắn đến, tôi lấy balo lết cái chân mình ra khỏi nhà,
từng bước từng bước ra cổng



Hắn, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, nhìn tôi rồi nở một nụ
cười.Ôi đẹp quá!!!! tôi tự nhủ. Hắn mặc chiếc áo sơmi trắng tay dài với
chiếc quần jean đen trong rất bảnh, đúng là ngoài Trí Duy ra hắn có thể
coi là người đẹp nhất



-Chị lên xe đi- hắn nói khi đã đứng gần xác tôi, công nhận hắn cao thiệt



-CHiếc xe của chị - tôi nói cố gắng ko nhìn hắn



-Àh !!!! để em đẩy vào nhà cho chị, chị vào xe và đợi em một lát-hắn nói vẫn mỉm cười hôm nay đúng là hắn dễ thương thật



-Ko - tôi nói- để chị đẩy vào, em về nhà mình đi, để chị tự đi được rồi



-Sao chứ, em đến đây để chở chị đi mà, hôm qua em nói rồi em........-Hắn chưa nói xong tôi đã nhảy vào



-Đừng nhắc đến chuyện hôm qua, hãy xem như nó....... nó là những suy
nghĩ dại dột của em ở tuổi mới lớn.....-tôi nhìn hắn rồi nói tiếp - còn
chị sẽ xem nó như giấc mơ...... chúng ta thỏa thuận vậy nha



Hắn, nụ cười trên gương mặt ấy đã biến mất thay vào đó là sắc thái bất
thần. Ôi thật sự tôi ko muốn nhưng thà để nụ cười đó biến mất giây lát
rồi nó sẽ quay lại còn hơn là để tôi biến nó thành nước mắt



-Chị nói gì vậy?-hắn hỏi, gương mặt cứng lại vô hồn



-Thì chị...........-tôi chưa kịp nói hắn đã quát lên



-Cái gì chứ? dại dột ở tuổi mới lớn ư?-hắn đặt hai bàn tay to lớn lên
vai tôi rồi nói- chị nghe nè!!!!!! chị muốn coi em là đứa con nít cũng
được nhưng tình cảm của em đối với chị là thật, những gì của ngày hôm
qua đều là thật và đều được em trân trọng, chị có hiểu ko?????? chị đang
nghĩ cái gì vậy?



-Em muốn nghĩ gì thì nghĩ nhưng chuyện hôm qua đối với chị chỉ là...........-tôi nói lòng thắt lại



-Là gì? là gì hả? - hắn quát, hắn đang rất giận



-Em về nhà đi chị sẽ đi xe buýt đến nhà em - tôi nói quay đi thật nhanh
vì ko muốn hắn thấy những giọt nước mắt đang chảy của mình , quay lưng
lại tôi lại nói- em có thể đem xe chị đến nhà em dùm được ko, lát trưa
chị sẽ đẩy nó qua nhà nhỏ bạn chị..........cám ơn em



Nói xong, tôi lê cái chân đau của mình đi, cố đi thật nhanh để ko bị trễ
giờ.Ôi chân tôi đau quá , thôi đành chịu vậy, tôi bước từng bước tới
trạm xe buýt, mồ hôi đổ qua chừng nhưng ko sao rốt cuộc cũng tới.Đứng
một hồi xe cũng tới , tôi vội leo lên, xe đông quá, tôi chưa kịp bước
lên xe thì, chân tôi lảo đảo rồi...............hix



Một lần nữa hắn đỡ lấy người tôi , rồi dìu tôi lên xe.Tôi nhìn hắn, ko
tỏ ra ngạc nhiên nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi, hắn chẳng nói gì cả mặt
lại lạnh như băng



-Cho tôi thu tiền xe-cô tiếp viên xe buýt nói



-Tôi đi chung với cô ấy -hắn nói rồi mỉm cười với cô tiếp viên làm cô ấy đỏ hết cả mặt



-Vâng........-cô ta nói rồi quay qua tôi- vâng 10 ngàn hai người



Tôi lấy tiền đưa cô tiếp viên rồi ngớ mặt ra nhìn hắn



-Ông quản gia lúc nào cũng là người thanh toán tiền nhưng...........-hắn nói nhưng lời giải thích



-Chị hiểu mà - vừa nói tôi vừa mỉm cười nhìn hắn lúc này thật dễ thương chắc chưa đi xe buýt bao giờ



Chuyến xe này đông kinh khủng và đương nhiên chúng tôi chẳng có chỗ
ngồi, tôi cứ đứng suốt chân thì đau và cứ mỗi lần chiếc xe đó thắng lại
tôi như muốn té ngửa, "may là có hắn đứng bên cạnh".Nhưng cũng ko vui gì
bởi cô tiếp viên và mấy học sinh nữ cứ kiếm cách đứng gần hắn, rồi giả
vờ làm gì đó để bắt chuyện với hắn.............cũng đúng thôi ai bảo hắn
đẹp trai quá chi



-Chúng ta xuống thôi - tôi quay lại nhìn hắn nói



-Ơ xuống nhanh thế sao? - một cô bé nói khi nghe tôi.......



-Ừ!-hắn nhìn tôi chẳng nói gì thêm, cứ thế dìu tôi xuống xe



-Giờ chị chịu đi xe chưa, em bực mình rồi đó - hắn nhìn tôi như vẻ vang xin- em ko muốn đi thêm chuyến xe buýt nào nữa đâu



-Đâu ai bảo em đi - tôi nói vẻ hí hửng -mà đi xe buýt được nói chuyện với nhiều cô gái đẹp ko thích sao?



-Chả có ai đẹp bằng chị hết - nói xong hắn quay đi



-Ơ.........-tôi đỏ mặt chẳng biết nói gì cả



-Ông đến hơi trễ đấy - hắn nói khi chiếc xe đã dừng ngay chỗ chúng tôi, xong hắn quay qua nhìn tôi- chị đừng có cừng đầu



Hix chưa kịp nói gì hắn đã bế tôi lên, mở cửa xe rồi để tôi ngồi trong đó.Hắn.........



-Giờ thì chị hãy im lặng cho đến khi nào em cho phép chị nói - nói xong
hắn đóng mạnh cánh cửa rồi bỏ lên hàng ghế trên ngồi với ông quản gia để
tôi ngồi một mình, im lặng



.................



-Chúng ta bắt đầu học nào -tôi nói chẳng mong hắn trả lời



-Chị đã trễ tổng cộng 36 phút - hắn nói, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách trên bàn



-Chị biết rồi, sau này chị sẽ dạy bù cho - tôi nói rồi lại bắt đầu học



Nguyên một buổi chẳng ai nói gì với ai, tôi nói về bài học ,hắn im lặng
nghe rồi im lặng làm bài, và tôi cũng im lặng chờ hắn làm xong....



-Chúng ta nghỉ ở đây thôi! chiều học tiếp -tôi nói đứng dậy rồi



-Ông quản gia sẽ chở chị đến nhà bạn chị....,em sẽ ko đi theo nên chị
đừng từ chối - hắn nói một giọng nói cự kì cự kì lạnh lùng- từ nay cho
đến khi chân chị lành ông ta sẽ chở chị đi, chị khỏi cần nói thêm điều
gì nữa- nói xong hắn bỏ đi ra khỏi phòng để tôi ở đó thu don sách vở,
một mình..........



............................



-Chào cô, chiều tôi sẽ đến rước cô -ông quản gia nói



-Vâng, con cám ơn-nói xong chiếc xe chạy tôi nhìn theo chiếc xe rồi lại nghĩ đến hắn



Tôi vô nhà, chúng tôi bày cơm ra ăn



-Bà có chuyện gì sao -Duyên hỏi



-Ừ !!!!!!!!!! có chuyện - tôi nói giọng ể oải



-kể tôi nghe với, dạo này ko có chuyện hay nghe-Duyên vừa nói vừa mỉm cười thích thú, Duyên cười dễ thương thật



-Nói sao giờ.............



Tôi ngồi kể hết mọi chuyện cho Duyên và nhỏ này trông rất thích thú



-Bà điên àh !!!!!!!!!-Duyên la lên khi nghe đến chuyện xảy ra hồi sáng với tôi



-Điên gì - tôi hỏi ngơ ngác



-Bà biết bà nói vậy là đang làm tổn thương thằng nhox ko hả?



-Tui..................-tôi đang khó hiểu đây



-Bà nói lần đầu tiên gặp nhox hoàn toàn ko mỉm cười và đến sáng hôm nay
lần đầu tiên nhox cười nhiều đến thế, vậy là đủ hiểu - Duyên nói rồi mỉm
cười



-Hiểu gì?- tôi lãi ngơ ngác hỏi



-Nếu bà muốn thấy nụ cười ấy thì hãy bên cạnh nhox đó -Duyên nói rồi cười lớn



Tôi im lặng cố hiểu những lời Duyên nói nhưng tôi..........



-Còn..........Duy..........-tôi lại hỏi vẻ ngập ngừng



-Duy sẽ ko bao giờ quay về với bà nữa đâu, bà nên quên Duy đi, nhox đó
là người tốt nếu những lời bà kễ về nhox đó là đúng thì theo tui bà
nên...................



-Tôi ko biết...................-đúng là tôi ko biết vậy thui



.....................



Ông quản gia đến chở tôi đi và chúng tôi lại bắt đầu buổi học trong im
lặng, hắn ko nói và tôi cũng ko nói."Thui vậy cũng tốt" tôi tự nhủ với
chính mình



Đã ba ngày rồi mà hắn vẫn vậy , vẫn im lặng đến mức tuyệt đối, hầu như
trong buổi học chỉ một mình tôi nói còn hắn thì im ru chẳng nói tiếng
nào. "trời vậy sao tôi chịu nổi, ko nói thì cũng phải cười chứ, ko cười
mặt lạnh như băng"



....................



-Mẹ đi làm, chút mẹ may mắn -tôi nói và ôm hôn mẹ



-Con cũng vậy, đi làm may mắn -mẹ nói nhưng tôi biết nó chẳng may mắn tí nào



Chân tôi đã hết đau đi đứng cũng bình thường rồi nhưng ông quản gia vẫn
cứ đưa đón tôi vì ông ta cho rằng khi nào chân tôi trở lại như khi chưa
bị té thì ông mới thui đưa rước, tôi cũng bó tay



Nhưng sao hôm nay ông ấy đến trễ vậy tôi tư nhủ, ko phải trễ mà là quá trễ rồi.Chắc tôi phải tự đi thôi!!!



Tôi đẩy xe ra khỏi nhà chưa kịp leo lên xe thì ông quản gia tới.Đúng là linh thiệt........



-Xin lỗi tôi đến trễ -ông quản gia nói vẻ mặt đầy lo âu



- Dạ ,ko sao đâu mà có chuyện gì vậy -tôi nhìn ông hỏi



-KO có gì đâu, cô vào cất xe đi trễ rồi đó- ông nói như hối tôi



Tôi chẳng biết gì lật đật làm theo



Đến nhà hắn , ông quản gia liền mở cửa rồi nói:"Tôi có việc bận cô tự lên nha -tôi xong ông quản gia leo lên xe chạy mất hút"



Ko biết có chuyện gì đây , nhìn ông mà tôi thấy lo lo sao đó



Tôi lên lầu , căn nhà có vẻ đã thân thuộc với tôi, ko phải thân thuộc mà
quá thân thuộc.Tôi bước vào phòng học, nhìn xung quanh."Hắn đâu rồi?
bình thường hắn vẫn ngồi đó mà" tôi nhìn rồi suy nghĩ.Có cái gì đó ,tôi
đang rất sợ.Chắc....chắc là hắn đang ở phòng đọc sách thôi ,hắn thích
đọc sách mà.



Tôi tự nghĩ rồi lại lần qua phòng sách, căn phòng này quá lớn với
tôi.Tôi cố đi mem theo các kệ nhưng ko dám đi vào trong vì sợ lạc lúc
ấy.....Đi dọc hết các kệ chẳng thấy gì cả......hix



Giờ tôi đang đứng trước cái cửa sổ to lớn của phòng nhưng rất lạ là nó
bị đóng chặt cứ như là rất lâu rồi chư mở ra.Tôi lấy tay mở chốt cửa cố
đẩy thật mạnh và cánh cửa mở tung ra.Ôi đẹp thiệt !!!!!!! cảnh vật hiện
ra trước mắt tôi một khuôn viên toàn là hoa, ánh sáng..... thật sự rất
thơ mộng. Tôi quay qua, hắn, hắn đang nằm đằng kia, ngay kệ sách cuối
cùng.Nhìn thấy hắn tôi vui lắm ko hiểu tại sao lại vui đến vậy



Tôi chạy đến chỗ hắn nằm ,hắn đang ngủ.Lúc ngủ vẻ lạnh lùng hình như đã
biến mất rồi, tôi ngồi xuống nhìn chăm chăm vào hắn , tay tôi bỗng chạm
vào làn da trắng toát của hắn, nóng người hắn nóng quá



"Trời, hắn bệnh rồi".Tôi đứng dậy, hắn, tay hắn nắm lấy tay tôi kéo tôi ngồi xuống ngay cạnh hắn



-Em bệnh rồi để chị đi kêu ông quản gia - tôi nói với vẻ hoảng hốt



-Ko cần đâu, chỉ cần chị ở cạnh em được rồi -Hắn nói rồi kéo tôi lại gần
hắn hơn, một tay hắn choàng qua người tôi, ôm thật chặt lấy tôi- em xin
lỗi ,chị cho em mượn chị một chút- nói rồi hắn kéo tôi dựa vào người
hắn.Tôi ko nói gì cứ thế nằm cạnh hắn, người dựa vào hắn."Thật thoải mái
và an toàn" tôi tự nghĩ và mỉm cười



Chap 8



Hắn nằm đó cứ thế ôm chặt lấy tôi cứ như là tôi đang vùng ra vậy, hix
người hắn nóng, nóng kinh khủng, tôi.... cứ thế chẳng biết làm gì cho
hắn lúc này....



-Em bệnh hồi nào vậy- tôi hỏi ko lúc đầu tựa vào ngực hắn, cố nói thật nhẹ nhàng để hắn ko giật mình



-Cảm ơn vì chị đã quan tâm- hắn nói chỉ thế rồi im lặng, tôi sợ sự im lặng này, thật sự rất sợ.



Và chúng tôi cứ nằm bên nhau thế cho tới khi tôi ngủ thiếp luôn vào lòng hắn......



-Cậu chủ, cậu chủ ơi- tiếng ông quản gia làm tôi tỉnh giấc



-Có chuyện gì vậy?- hắn hỏi sau khi nghe ông quản gia gọi,dù vậy hắn vẫn ko chịu buôn tôi ra cứ để tôi



tì gương mặt vào người hắn."Trời !!!! tôi....tôi.."



-Có chuyện rồi cậu chủ ơi!!!!!!!- ông nói vẻ ngập ngừng rồi...-bà chủ về rồi



" Bà chủ về ư?" vừa nghe tôi thoát cả tim, "chết rồi" tôi cố kéo tay hắn ra khỏi người tôi nhưng....



-Chị nằm im xem nào- hắn nói làm đỏ cả mặt ,"sao hắn dám nói vậy trước mặt.... sao này sao tôi nói chuyện được với ông quản gia"



-Còn ai nữa ko?-hắn vẫn điềm tĩnh trả lời như chưa xảy ra việc gì ấy- nhìn mặt ông là tôi biết chúng ta có thêm khách



-Vâng, cậu đoán đúng,bà chủ "đã mời" cậu Phong đến đây- ông quản gia nói và tôi biết chắc là chưa nói hết câu.



-Cái.... gì- hắn giật bắn người.Thật nhanh hắn buôn tôi ra đỡ tôi đứng
dậy cùng hắn, giờ hắn vẫn rất nóng sắc mặt còn kém hơn hồi nãy nữa



-Em có sao ko? có chuyện gì vậy- tôi nhìn hắn hỏi, thật sự tôi đang rất lo cho hắn trông lúc này hắn như người sắp chết vậy



-Em ko sao- hắn nói giọng rất gấp, rồi hắn tháo dây cột tóc trên đầu tôi xuống ,vò vò cái đầu của tôi.



-Sao thế? sáng chị đã chảy nó rất gon gàng mà- tôi ngơ ngác nhìn hắn nói



-KO, giờ chị có thể làm sao cho mình xấu đi ko? à, mai mốt có đi dạy em chị hãy làm cho mình xấu đi...-hắn nói giọng vẫn run run



-Sao? chuyện gì vậy?- tôi hỏi, thật sự nhìn hắn lúc này làm tôi sợ theo hắn



-Ông chở cô ấy về đi, hôm nay nghỉ học, nhớ là đừng cho ai thấy hết ông
hiểu chưa-hắn lại nhìn ông quản gia với ánh mắt đầy hi vọng



-Sao vậy em? nói chị nghe đi- tôi nhìn hắn lại tiếp tục hỏi



-Ko sao đâu, em sẽ nói chị sau- hắn lại nhìn tôi ánh mắt thật nhẹ nhàng-
chúng ta có thể sẽ ko gặp nhau vài ngày.....-hắn ngập ngừng rồi im lặng



-Chúng ta đi lẹ thôi- ông quản gia nắm tay tôi kéo đi, trong khi tay hắn vẫn cứ nắm chặt tay tôi



Sao thế? có chuyện gì vậy? tại sao ko gặp nhau là sao?.Đầu tôi lúc này
hàng trăm câu hỏi cứ ồ ạt tới thật sự khó hiểu. Tôi ko biết, ko hiểu sao
tôi cứ cố níu tay hắn và hắn cũng vậy cứ thế chúng tôi cứ mặc ông quản
gia kéo đi.



-Khoan đã- hắn nói với ông quản gia rồi kéo tôi lại gần hắn thật gần,
hai bàn tay hắn chạm vào gương mặt của tôi, nó nóng nó hết người tôi-
Em.... em sẽ nhớ chị lắm- nói rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, một nụ
hôn thật nhẹ phớ qua rồi thật nhanh hắn quay đi để ông quản gia cứ thế
keo tôi thật nhanh ra cửa.



...............



Tôi leo lên xe,đầu ko ngừng suy nghĩ.Thật sự tôi đang rất khó chịu



-Có chuyện gì thế chú?tôi hỏi, ko thể ngăn sự im lặng của tôi- cậu Phong là ai?



-Cậu Phong là cậu của cậu Vũ, mặc dù là cậu nhưng chỉ chênh lệch nhau
vài tuổi, bốn tuổi là một con số quá nhỏ để họ tôn trong nhau...-ông
quản gia trả lời một cách nhanh chống rồi im lặng như thể đang đợi tôi
hỏi



-Tại sao tôi lại phải tránh mặt khi cậu Phong gì gì đó đến- tôi lại hỏi và mong nhận đc cậu trả lời như lúc nãy



Ông quản gia suy nghĩ rồi nói:" tôi nghĩ chắc ko nên giấu cô,tôi sẽ nói
nhanh cô hiểu được tới đâu thì hiểu" nói xong ông lại im lặng một lát
sau mới tiếp tục nói



-Nhưng cô đã biết cậu Vũ là người sẽ thừa kế gia tài đồ sộ của gia đình
nhưng vì ba cậu chủ đã bỏ đi khi cậu ấy còn quá trẻ nên cậu Phong,em của
mẹ cậu Vũ cũng là một trong những nhà kinh doanh trẻ tuổi và đầy tài
năng là người có rất nhiều tham vọng,đã nhận công việc điều hành công
ty.Và.....



Tôi hiểu hai này đang cố xích mích với nhau



-Cậu Phong điều hành công ty được một năm thì cậu Vũ đã đòi lại công ty
của ba lại cho mình và chính thức tự điều hành nhưng vì chưa có kinh
nghiệm nên mọi người đã ko tin tưởng vào người chủ của họ và chuyện lại
rắc rối



Ộng quản gia lại im lặng, giờ tôi thấy thật tôi cho hắn "ba hắn bỏ hắn" chắc hắn đã rất đau chắc vì vậy mà hắn ko cười.



-Chuyện này thì có liên quan gì đến con hả chú?- tôi lại hỏi, dù biết nên im lặng nhưng tôi vẫn phải hỏi



-Vì cậu Phong đã từng nói với cậu chủ rằng "tất cả những gì thuộc về cậu
Vũ rồi cũng sẽ về tay cậu Phong".Và thật sự là vậy, đầu tiên công ty nó
đã thuộc về tay cậu Phong quá dễ dàng.Sau đó là người thân duy nhất của
cậu Vũ là bà chủ, bà chủ lúc nào cũng tin vào cậu Phong và hay thường
xuyên tới lui nhà cậu ấy có quan tâm đến cậu Vũ ấy nhưng tất cả những
việc đó đều đã làm với câu Pong, đương nhiên cậu Vũ ko bao giờ thích
điều đó và cứ tỏ ra lạnh nhạt với người mẹ của mình.Tiếp theo câu Phong
cũng nhẫn tâm lấy mất đi nụ cười duy nhất còn sót lại trên mặt cậu chủ,
câu chủ đã ít cười nay hầu như ko cười luôn -Vừa nói ông quản gia vừa
khóc còn tôi thì thật sự rất đau, tim tôi thắt lại, hắn....hắn có nhiều
nỗi khổ hơn tôi.... tôi đã sai thật rồi khi cứ làm tổn thương hắn



-Khi cô xuất hiện, cứ như là số trời an bày, cậu ấy tìm thấy có cái gì
đồng cảm ở nơi cô,có cái gì đó khiến cậu ấy phải bảo vệ che chở cho cô
và chắc cũng tại cô quá đẹp - ông quản gia cười ta trong khi nước mắt
vẫn rơi



-Con đẹp ư!!!!!! Con mà đẹp ư?- nếu 5 năm trước hỏi tôi câu này tôi sẽ mỉm cười nhưng bây giờ thì tôi thật sự khó hỉu



-Cô ko biết chứ cả gia tộc nhà đó ai cũng có con mắt rất tinh trừ bà chủ
,từ khi ông chủ đi bà đã mất sự sâu sắc khi nhìn một ai đó, còn cậu Vũ
lẫn cậu Phong hay ông chủ cả ông nội của cậu chủ nữa ko ai có thể qua
mắt được họ.Cô nghĩ trong cái vỏ bọc kinh khủng bên ngoài thì người ta
ko nhận ra con người thật bên trong của cô à!!!!!!!! đó là suy nghĩ sai
lầm- ông quản gia nói lại mỉm cười giờ thì ông ko khóc nữa nhưng gương
mặt vẫn ko vui như mọi ngày



-Con.... con hiểu rồi- tôi thật sự kinh ngạc những điều mà tôi được nghe thật sự ko tưởng tượng được



-Cậu chủ rất thương cô và cậu chủ rất sợ mất cô như mất những người khác
bởi mất cô quá dễ- ông quản gia nói rồi nâng giọng lên như muốn nhấn
mạnh - cậu chủ đã cười đã hạnh phúc khi ở bên cô và nếu cô làm cậu ấy
buồn một lần nữa thì chính tôi se ko bao giờ để cô yên đâu- nói xong ông
im lặng để tôi ngồi im suy nghĩ



Đau, quá nhiều chuyện khiến tôi quá mệt mỏi,"cho chị xin lỗi nha
Vũ".Vâng chính tôi đã hiểu sự thật về con người của Vũ của cậu nhox mà
tôi......



"Hôm nay tôi phải làm gì đây khi ko đi dạy cậu nhox ấy" tự nhủ tôi bước
ra khỏi phòng, đầu óc vẫn suy nghĩ nhưng chả minh mẩn một chút nào



-Hôm nay con sẽ vào thư viện kiếm vài cuốn sách để đọc nha mẹ- tôi nói với mẹ rồi xách balo chuồn khỏi nhà



"Trời hôm nay đẹp thiệt, mình thì rảnh được đi chơi cả ngày, hạnh phúc"
vừa nghĩ tôi lại nhớ đến hắn, giờ hắn đang làm gì nhỉ? ko biết hết bệnh
chưa? rồi về cậu Phong gì đó ko biết sao nữa? Sao tôi thấy thương thằng
nhox đó thế này?



Tôi cứ thế buồn bã đạp xe vào trung tâm thành phố để vào thư viện của
trường.Con đường này thật dài nhưng tôi cũng ko buồn quan tâm, tôi có
nhiều thời gian mà.



"Thế là cũng tới nơi" tôi tự nghĩ trong đầu,tôi.... đáng lẽ.... phải rất vui chứ tại sao lại nghe nặng lòng vậy?



Tôi vào thư viện hôm nay nó ko đông như mọi ngày nên cũng đỡ ồn.Tôi tự
tìm ngay vào kệ sách mình yêu thích rồi lần mò vào những cuốn sách
hay.Mất một thời gian cuối cùng tôi cũng tìm cho mình được một quyển rồi
chạy ngay ra bàn đọc sách ngồi. Lật trang đầu tiên, tôi bắt đầu chú tâm
vào cuốn sách "Cuốn sách rất hay tôi thích nó nhưng hắn đang làm gì vậy
ta?............. trời!!!!!!!! mình đang đọc sách sao mình cứ nghĩ về
hắn hoài từ sáng đến giờ, gương mặt ấy, đôi mắt ấy.........chắc tôi chết
quá"



Tôi ra về tự biết rằng mình ko còn khả năng đọc sách nữa.Và tôi đến nhà Duyên nơi duy nhất tôi có thể đến lúc này



-Có ai ở nhà ko??????? - tôi gọi lớn vì hình như chẳng có ai, cửa thì khóa



-A Thiên hả con? bác xin lỗi tại khóa cửa nên bác ko nghe- mẹ Duyên nhìn
tôi cười gương mặt rất ngạc nhiên chắc tai lau quá rồi ko gặp tôi



-Con chào bác, có Duyên ở nhà ko ạ?- tôi hỏi trong khi đẩy xe vào nhà



-À!!!!!!! nó đi thực tập rồi con, học cái trường gì mà đi suốt -mẹ Duyên nói giọng nghe rất buồn



-Dạ, hướng dẫn viên du lịch mà bác phải đi nhiều chứ bác, mà bình thường
con vẫn thấy Duyên ở nhà mà- tôi hỏi khó hỉu bởi ngày nào tôi cũng qua
nhà Duyên ăn cơm mà



-Nó chỉ về buổi trưa thôi rồi chiều lại đi tiếp,bác ko ở nhà nên cũng ko biết rõ- "trời vậy giờ tôi phải làm gì đây"



-Vậy thôi xin phép bác con về, con xin lỗi đã làm phiền- tôi đứng dậy chào mẹ Duyên



-Ừ bữa nào rảnh qua chơi, lâu lắm mới thấy con đó- mẹ Duyên nói rồi đứng dậy ra mở cửa cho tôi



Vậy chắc tôi phải về nhà quá.........hix



Về đến nhà tôi nằm liền trên giường, mệt mỏi quá rồi.Nhắm mắt, hắn xuất
hiện, mở mắt ra thì ko còn thấy hắn nữa...........có lẽ do ngày nào cũng
gặp nên giờ tôi cảm thấy thật khó chịu.......... "tôi nhớ hắn quá".



..............



Hai ngày buồn chán lại tôi qua, tôi chẳng biết làm gì ngoài vùi đầu vào
những cuốn sách, học....và học chỉ thế thôi.Đương nhiên là tôi vẫn nhớ
hắn chịu ko nổi, ko những nhớ mà cò rất lo



Cầm điện thoại lên tôi gọi cho hắn.....



-Alo!!!! chị Thiên nè - tôi nói khi hắn vừa bắt máy thật sự thì tôi đang rất muốn nghe tiếng của hắn



-Vâng, em cũng định gọi cho chị - hắn nói giọng nói ấm áp ko lạnh lùng một chút nào, điều này làm tôi rất vui



-Chừng nào học lại vậy em, nghỉ lâu quá rồi - tôi nói nhắc cho hắn nhớ việc hắn cầm làm



-Mai em sẽ đến rước chị, em co chuyện cần nói -ko thèm trả lời câu hỏi của tôi luôn



-Ừ!!!!!!!!!!-nói rồi tôi cúp máy



Lại tiếp tục học vậy..............................



..................



-Em đến trễ hơn chị nghĩ đó- tôi nói khi thấy hắn bước ra xe



-Tại em có nhiều việc quá, xin lỗi chị- hắn vẫn như ngày nào nhưng hôm nay trông vui vẻ hơn bình thường



-Hết bệnh chưa nhìn em vui quá- tôi nói vẫn nhìn hắn nhìn thật lâu chắc tại vì tôi đã nhớ hắn rất nhiều



-Chị đoán đúng hôm nay em rất vui, lên xe đi- vừa nói hắn vừa mở cửa cho tôi leo lên và hắn leo lên ngồi "kế bên"



Xe chạy.



-Đi đâu vậy em????????- tôi hỏi



-Rồi chị sẽ biết- hắn trả lời, nở nụ cười trong hí hửng lắm



Tôi chả nói thêm gì cứ thế im lặng cho đến khi tới nơi.Xe dừng lại ở một
nhà hàng cự kì to, xung quanh có nhìu cây cảnh trông rất đẹp



-Em dẫn chị vào đây làm gì?- tôi nhìn hắn vẻ đầy khó hiểu



-Cứ bình tĩnh- nói rồi hắn nắm lấy tay tôi kéo đi theo hắn



Chúng tôi lên lầu, đi qua nhiều căn phòng rồi hắn dừng lại tại một phòng cửa đóng chặt



-Chị nhắm mắt lại đi- hắn nói rồi mỉm cười



-Chi vậy?-tôi hỏi



-Thì nhắm mắt lại đi rồi sẽ biết- hắn nói nhanh



-Ko chị ko thích mấy trò đó đâu, có gì mà phải nhắm mắt- tôi nói bướng bỉnh ko nghe theo lời hắn



-Chị đừng cứng đầu ,bảo sao làm vậy đi- hắn cãi lại thật nhanh rồi- em
xin lỗi chị làm việc này cho em đi chị hướng làm cho em một việc mà nhớ
ko



-Ừ thì chị nhớ- tôi nói



-Vậy thì hôm nay chị hãy nghe lời em, chỉ hôm nay thôi, làm ơn nha- hắn nói trông lúc này hắn rất dễ thương



-Ừ, nhưng chị....- chưa kịp nói thì hắn nhảy vào ngay



-Nhắm mắt lại đi- thui bó tay coi như tôi thua cuộc- chừng nào em bảo mở thì hãy mở



-Ừ- tôi trả lời mắt nhắm lại



Hắn mở cửa phòng hình như là vậy, hắn dẫn tôi đi rồi bỗng dừng lại



-Chị đứng yên ở đây nha!!!!!-hắn nói ko biết đang bày trò gì nữa



-Ừ - tôi trả lời



Hắn đi đâu đó một hồi lâu tôi đứng đó thật sự rất tò mò nhưng tôi lại ko dám mở mắt ra



-Rồi chỉ mở mắt ra đi- hắn nói sau khi đã đi đâu đó



Tôi mở ra, chớp chớp để nhìn rõ mọi vật thì:"hoàng tử....hắn "



Hắn mặc một chiếc áo màu trắng thắt nơ trên cổ áo khoác bên ngoài là
chiếc áo vét màu đem, đứng đó hắn nhìn tôi ko khác gì một hoàng tử



Xung quanh tôi là toàn là hoa, tôi đang đứng chính giứ những bó hoa được
xếp ngay ngắn thành hình trái tim,có một rãnh nhỏ trong trái tim đó
chắc là con đường tôi đã đi vào



-Chị, chị có thể làm bạn gái của em ko?- hắn như một vị hoàng tử nhìn tôi rồi mỉm cười



Im lặng tôi chẳng biết nói gì thêm, nước mắt cứ tuôn ra



-Sao lại khóc, chị ko thích à!!!!!-hắn nói rồi lấy khăn lau nước mắt cho tôi



-Ko tại chị hạnh phúc quá thôi- tôi, thật sự tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian, tôi.....



-Vậy chị có đồng ý ko?- hắn hỏi vẻ nghi ngờ



-Chị có thể ở bên em ư?chị lớn tuổi hơn xấu hơn chị -tôi chưa nói hết thì hắn đã ôm chầm lấy tôi



-Chị mà ko thể thì ai có thể chứ? chị đồng ý nha- hắn hỏi vẫn ko chịu buông tôi ra



"Hắn đã có quá nhiều đau khổ, mình ko nên....Duy tôi xin lỗi nhưng tôi đã yêu một thằng nhox mất rồi "



-Ừ, khi nào chán chị hãy nói- tôi nói mặt nép vào ngực hắn ko dám ngước lên



-Cám ơn chị em hạnh phúc lắm,Phong nói đúng em phải mua quà thật hậu
hĩnh cho anh ấy mới được- hắn nói rồi buông tôi ra miệng cười ko ngớt



-Cái gì? em và cậu Phong gì ấy ko phải có xích mích à!!!!!!!- tôi hỏi thật sự khó hiểu



-Xích mích gì? em và anh ấy rất thân nhau, hai cậu cháu sống với nhau từ nhỏ mà? sao thế



Tôi....chắc tôi nổi điên mất, cái gì nữa đây



-Ông quản gia đâu em chị cần gặp ông ấy- tôi nhìn hắn nói



-Sao thế,kiếm ông ta chi?- hắn hỏi vẻ mặt rất ngơ ngác



-Kêu ông ấy đi - tôi nói lớn



-Vâng, em biết rồi - hắn nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho ông quản gia xong rồi hắn quay lại nhìn tôi



-Có chuyện gì vậy?-hắn hỏi



-em kiếm cho chị miếng nước đi- tôi nói thật sự đang rất khó chịu



-Ừ chị theo em- Hắn nhìn tôi rồi nhận ra điều gì đó ngoan ngoãn dẫn tôi đi kiếm nước



Chúng tôi đi vào chỗ ******** trong nhà hàng, nơi này rất sang trọng,
khách hàng ở đây ai cũng đẹp quần áo họ bận nhìn rất quí phái, chỉ có
tôi là.....



-Chúng ta ngồi đây đợi ông quản gia một lát- hắn nói rồi kéo ghế ra cho
tôi ngồi một cách lịch sự, im lặng hắn nhìn tôi- chị uống nước gì nói để
em kêu cho



-Ừ uống gì cũng được em thích gì thì kêu đó cho chị- tôi nói, nhìn hắn rồi nhìn xung quanh rồi tôi chỉ biết lắc đầu



Chúng tôi uống nước một hồi lâu thì ông quản gia vào, gương mặt cũng rất tươi tỉnh



-Vũ, em qua đây ngồi cạnh chị đi- tôi nói khi ông quản gia kéo ghế ra ngồi cạnh hắn



-Chú, đợi con một lát- tôi quay qua nói với ông quản gia khi hắn đã ngồi ngay vào chỗ tôi nói



-Có chuyện gì thế -hắn hỏi



-Giờ thì chị hỏi em chỉ có việc trả lời,phải thành thật ko được nói dối nghe chưa- tôi nói như ra lệnh



-hơi lạ nhưng chị cứ hỏi gì biết em sẽ trả lời- nói rồi hắn nhìn tôi như đang đợi được phỏng vấn



-Em và cậu PHong rất thân nhau?????????- tôi hỏi hắn



-Vâng-hắn trả lời



-Ba em đâu sao chị chẳng bao giờ gặp thế- tôi lại hỏi



-Ba em đang làm việc ở Mỹ lâu lâu mới về, mà sao thế chị- hắn trả lời tôi một cách thành thật



-Tại sao em lúc nào cũng lạnh lùng vậy?- tôi hỏi tôi biết câu này hơi khó



-Ừ!! thì tại em ko thích cười vậy thui, với lại em thấy chẳng có gì vui nên ko cười- hắn mỉm cười rồi nhìn tôi một cách ngây thơ



-Tại sao em lại ko gặp chị trong mấy ngày qua- tôi vẫn cứ hỏi



-Tại vì em muốn tao cho chị sự bất ngờ và vì em ko muốn cho chị gặp anh Phong thế thôi



-tại sao lại ko cho chị gặp anh Phong?



-Vì anh ấy là dạng sát gái số một dù có thân thì em vẫn ngại với lại em phải tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật của ảnh nữa



-Sinh nhật gì?



-PHong đến đây để mời em đi sinh nhật và cốt là muốn gặp bạn gái em trước mọi người



-Vậy sao chị thấy em hoảng hốt khi nghe câu Phong gì đó đến



-Vì em sợ anh ta thấy chị, biết sự thật về chị giống em khi nhìn chị lần
đầu tiên rồi anh ấy nói mẹ thì em khỏi học với chị còn gì



Tôi im lặng nhìn hắn rồi nhìn ông quản gia, suy nghĩ............



-Chị còn hỏi gì nữa ko?-hắn nói



-Tại sao em muốn chị làm bạn gái của em- tôi hỏi vì tôi đang ko chắc chắn cái gì đó



-Em ko biết nhưng lần đầu tiên gặp chị, cái lần đó chị hiện ra trong mắt
em là một bông hoa hồng rất đẹp nhưng đang bị thiếu cái gì đó.Em đã bị
bông hoa đó làm mê mẩn khi đến gần và em nhận ra ngây sự ưu buồn trong
ánh mắt tuyệt vời của chị, em đã nghĩ và em đã quyết tâm làm cho bông
hoa này trở nên tươi tốt và xanh tươi. Đương nhiên thì sau đó bông hoa
đó sẽ thuôc về em- vừa nói hắn lại mỉm cười



Tôi đỏ hết cả mặt chẳng biết quay đi đâu nữa



-tôi kể với cô cũng đúng chút chút ha !!-ông quản gia nói



-Chú chẳng nói câu gì đúng cả, chú làm con mất ngủ mấy đêm- tôi nói vẻ đầy trách móc



-Tôi ko nói vậy thì cô có nhận lời cậu chủ hôm nay ko, hay vẫn cứ.....-ông quản gia nói lại miệng mỉm cười



-Ông đã nói gì với cô ấy thế?-hắn quay qua hỏi ông quản gia gương mặt ngơ ngác



-Về nhà tôi sẽ kể cho cậu- ông quản gia nói rồi đứng dậy - chuyện coi
như giải quyết xong tôi xin đi- vừa nói xong là ông quản gia đã biến mất
để tôi với hắn một mình



-Giờ em sẽ làm gì với chị đây?- hắn nhìn tôi ma mảnh "thui chết tôi rồi!!"

Về Đầu Trang Go down
 

Hot boy 12 và nữ gia sư( Phần 2)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Trả lời nhanh - Quick reply
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Sân Chơi 9X - Connect All-4Rum :: Giải Trí - Thư Giản :: Truyện, Thơ :: Truyện Tâm Lý - Tình Cảm-
Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất